Câu chuyện đậm chất ngôn tình về "cô ấy" đặc biệt của bạn gái trẻ khiến ai cũng muốn về nhà ôm ngay lấy mẹ

Vũ Quang, Theo Helino 20:59 05/06/2018

"Ngày hôm nay, cô ấy qua tuổi 45 rồi, mái tóc pha sương, vết chân chim cũng dần xuất hiện. Hai mươi mấy năm cuộc đời mình, tài sản quý giá nhất chính là tình yêu thương của cô ấy!"

Mới đây trên Facebook fanpage "Không Sợ Chó", tài khoản Facebook mang tên Hà Nguyễn Ngọc My đã chia sẻ câu chuyện ngắn vô cùng thú vị và cảm động với cách dẫn chuyện đậm chất ngôn tình. Câu chuyện thực sự đang gây ấn tượng và khiến cộng đồng mạng phát sốt, bằng chứng là chỉ sau vài giờ được đăng tải đã nhận về hàng hàng nghìn lượt like từ cư dân mạng.

Nhân vật chính trong câu chuyện là "cô ấy", cách gọi của Hà My dành để gọi mẹ mình. Xuyên suốt câu chuyện là một loạt các mốc quan trọng trong cuộc đời của "cô ấy" từ lúc 19, đôi mươi cho đến khi trở thành "cây cao bóng cả" theo giọng kể đầy cảm xúc của bạn trẻ. 

Hãy tự mình theo dõi câu chuyện đầy cảm xúc này rồi tự mình chiêm nghiệm, phải chăng tài sản lớn nhất đời mỗi chúng ta chính là tình yêu thương của mẹ?

Câu chuyện đậm chất ngôn tình về cô ấy đặc biệt của bạn gái trẻ khiến ai cũng muốn về nhà ôm ngay lấy mẹ - Ảnh 1.

Tấm ảnh cưới đã nhuốm màu thời gian của bố mẹ Hà My (Ảnh NVCC)

Năm 19 tuổi, cô ấy lấy ba mình! Nghe kể rằng đám cưới giản dị lắm, hai người là "thanh mai trúc mã", cùng xóm, nhà gần sát gần bên. Rước dâu, đưa dâu buồn cười lắm, chú rể đã đi đến nhà gái mà hàng người rước dâu còn xếp hàng dài ở nhà! Nghe kể, ngày ấy nhà ba mình không khá giả gì cho cam, đám cưới quê đúng nghĩa: mộc mạc.

Năm 20 tuổi cô ấy theo ba mình! Không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Nghe kể, ngày ấy khổ lắm, bà mình không thương cô ấy, lại càng khổ hơn, may cũng có ba mình bên cạnh.

Năm 21 tuổi, cô ấy vẫn bên cạnh ba mình! Nghe kể, ngày ấy hai người quyết tâm học tiếp sau khi đã kết hôn, đi học phải đạp xe 30-40km, cả ngày có khi chỉ có ổ bánh mì chia đôi. Nghe kể, ba mình chán nản, muốn bỏ không học, không làm gì nữa. Cô ấy không rời bỏ mà cổ vũ động viên ba mình cố gắng…

Năm 23 tuổi cô ấy có "mình", gánh nặng càng nhiều, lo toan càng đầy. Nghe kể, hồi đó lúc có mình cô ấy khổ dữ lắm, không tiền không bạc. Nghe kể, trước ngày sinh mình hai ngày cô ấy vừa phải mổ ruột thừa. Hai nỗi đau cùng lúc, chắc là cả đời mình cũng không thấu được…

Năm 26 tuổi, ba mình đi làm, cô ấy vẫn đi học. Nghe kể, có một thời gian ba mình và cô ấy còn nhận đi giữ đồng cho người khác. Cả nhà ba người chui rúc trong cái chòi vịt bé xíu, rách nát. Những đêm mưa là thức trắng, che mưa cho mình ngủ yên giấc. Cô ấy sáng sáng vẫn lon ton đi học, đi làm, chiều về hái rau, ba mình bắt cá, hai người sống như vậy qua ngày…

Năm 27 tuổi, cô ấy đi dạy học, ở tít mít đâu đó không biết, trong trí nhớ của mình là những ngày cô ấy đèo mình bằng xe đạp gửi mình vào lớp mẫu giáo của trường khác vì nó gần đường lớn. Còn cô ấy thì phải lội, có khi ướt hết cả quần áo vào đứng lớp ở cái trường "ở tít mít đâu đó" đấy. Lúc ấy, cô ấy cũng kịp có thêm "em mình!"

Năm 29 tuổi, cô ấy được đổi điểm về dạy ở một nơi gần nhà, ba mình đã ổn định công việc ở đài truyền hình. Cuộc sống vì thế đã khá lên rất nhiều!

Câu chuyện đậm chất ngôn tình về cô ấy đặc biệt của bạn gái trẻ khiến ai cũng muốn về nhà ôm ngay lấy mẹ - Ảnh 2.

Tài sản quý giá nhất đời mình là tình yêu thương của cô ấy! (Ảnh NVCC)

Năm 41 tuổi, cô ấy là Chủ tịch Công đoàn của trường mẫu giáo, ba mình là phóng viên thời sự, mình thi đỗ đại học, em mình vừa vào cấp hai. Cuộc sống gia đình tuy không giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì.

Ngày mình xa nhà đi học, cô ấy đưa mình đi, không khóc cũng không tỏ ra quyến luyến. Nghe kể, có hôm cô ấy đang đi dạy trên lớp tự nhiên ngồi khóc, hỏi ra thì cô ấy bảo: "Nhìn mấy đứa nhỏ mà nhớ "mình" ngày trước, mới đây mà đã vào đại học rồi, từ nhỏ đến lớn chẳng xa nhà bao giờ, một mình ở đó sống có tốt không?". Mình nghe kể cũng chỉ biết ngồi mà khóc…

Ngày hôm nay, cô ấy qua tuổi 45 rồi, mái tóc pha sương, vết chân chim cũng dần xuất hiện. Cô ấy vẫn là cây cao bóng cả che chắn đời mình. Vẫn thường ôm mình mỗi khi mình về, vỗ về như ngày mình còn bé.

Hai mươi mấy năm cuộc đời mình, tài sản quý giá nhất chính là tình yêu thương của cô ấy!